Piano, một đêm mưa. Tiếng đàn đưa ngày xưa trở lại. Ngày ấy mưa đọng mắt ai, Khiến lòng tôi tê tái, Rồi giọt nước lăn dài, tôi chẳng kịp đưa tay. Giọt mưa nghẹn ngào, và run rẩy. Nhưng mưa chẳng muốn cho tôi thấy. Tôi chỉ biết nắm lấy bàn tay , bàn tay mỏng manh ấy. "Nín đi..." Tình ca mùa đông, rồi hoa tuyết trên không Đưa kỉ niệm về trong đêm lạnh, Nhưng dường như chỉ là ảo ảnh, Rét đôi tay và buốt trong tim, Mưa nức nở, Mai, khi ta xa, mưa sẽ qua. Ừ, thì biết thời gian trôi qua, Kí ức sẽ nhạt nhoà, nỗi đau sẽ phôi pha. Nhưng con đường ấy ta đã từng qua, Dù thoáng chốc, vẫn là hoa đã nở, Ta không còn nữa, Nhưng tiếng nhạc vẫn ngân nga. Mưa sẽ qua, mưa sẽ qua. Ta ru lòng ngủ ngoan nghe ký ức. Ngồi một mình bên ly cà phê đắng, Lửa âm thầm sưởi ấm thời gian. Piano, dưới ngọn đèn vàng, hồn miên man.
Embilog
Share knowledge, suggest ideas, we have … a light bulb