Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Hiển thị các bài đăng có nhãn Qùa Tặng Tâm Hồn

Nếu em là anh

 Nếu em là con trai, và anh là con gái, em sẽ khen anh xinh đẹp mỗi ngày, dù sự thật có phải thế hay không. Và em sẽ phùng mang trợn mắt với ai dám chê bai anh của em.  Em sẽ luôn nắm tay anh ở chỗ đông người, không phải vì sợ anh lạc mất, mà để mọi người nhìn vào trầm trồ rằng "hai đứa nó đang yêu nhau đấy".  Em sẽ ngồi im nhìn anh khóc và làm nhiệm vụ tiếp tế khăn giấy cho anh mỗi khi chúng mình xem phim buồn, dù em thấy cái cảnh ấy chả có gì đáng rỏ nước mắt cả. 

Sao không là chính bạn?

 Hãy mãi là chính bạn, chỉ bởi chẳng ai có đủ may mắn để nhận ra rằng mình có thể tuyệt vời đến thế nào. Nhưng điều đó không có nghĩa là "vầng hào quang" quanh bạn không chói sáng. Hãy mãi là chính bạn, chỉ bởi chẳng ai có đủ thông minh để hình dung ra một ngày nào đó mình sẽ có mặt trong hàng "top". Nhưng điều đó không có nghĩa là bạn không thể trở thành nhân vật đứng đầu. Hãy mãi là chính bạn, chỉ bởi chẳng ai mặc cho những người trong mộng của bạn vẫn chưa xuất hiện để cùng bạn chia sẽ những điều kì diệu trong cuộc sống. Nhưng điều đó không có nghĩa là người ấy không bao giờ đến.

Đừng lướt qua

 Một chàng thanh niên trẻ và thành đạt đang ngao du trên phố bằng chiếc xe Jaguar mới. Anh ta đi khá nhanh nhưng vẫn tò mò quan sát mấy đứa trẻ con đang ném thứ gì đó từ bãi đỗ xe. Bất chợt… Anh thoáng thấy có vật vừa ném vào xe mình. Dừng xe ngay lập tức, nhưng anh không thấy có một ai.  Thay vào đó là vết tích của một viên gạch đã đập mạnh vào bên cạnh cánh cửa chiếc Jaguar. Đạp phanh, lái chiếc Jaguar quay trở lại nơi mà viên gạch đã được ném ra, người lái xe giận dữ nhảy ra ngoài. Anh ta tóm lấy cậu bé gần nhất và đẩy cậu sát lại chỗ đỗ ô tô, quát lớn: 

Nói dối

Tối, người hâm hấp sốt, lá thư viết dở còn rưng rưng câu: " Ba má và em nhớ giữ gìn sức khoẻ, con và anh vẫn bình thường". *** Anh Ba cày cực lực, gánh đời anh, gánh cả con đường đại học của em gái út, mồ hôi rớt dọc đường công tác, tiền là giấy nhưng mặn hơn chứ chẳng kém. Chiều, anh Ba ghé nhà trọ: "Út đi đâu?" Miệng ríu lại: "Em đến nhà bạn" Những vòng bánh xe lăn lăn về phía nhà cô bé học trò - ngày đầu tiên làm gia sư. *** Một tờ nhật báo kể chuyện bố mẹ nghèo nhường cơm cho đàn con ăn lấy sức đi gánh con chữ, nói dối là đã no rồi. Chuyện nghe quen quen, khóc lúc nào chẳng biết. *** Chiều thứ bảy, có người bạn gò mình trên xe đạp, vấn vương sau lưng giọng nói ngọt ngào: "Mệt lắm phải không anh?" - Không, không mệt chút nào đâu em. Lời nói dối kinh điển vẫn tươi nguyên nét đáng yêu như thế được thốt ra lần đầu. Nhặt những lời nói dối, tôi nhặt những nhịp yêu thương hoà lẫn nhịp đời -----

Đồng tiền cũng có trái tim - trái tim của những người giữ nó

- Đi học thêm không mày? Việt ngó vào mặt con Linh khi con này đang phùng mang trợn má ngồm ngoàm miếng xôi, hậu quả của việc chuông đã reo mà chưa tiêu thụ hết nửa gói. Nó quay ra lúng búng: -...Ông...iết...ồi..òn..ỏi (không, biết rồi còn hỏi) - Chỉ đi một buổi thôi mà - Việt nài nỉ. Nuốt ực miếng xôi, Linh quay ra ngạc nhiên: - Ơ, thằng này hay, đi một buổi thì để làm gì, tao có theo được đâu mà đi. - Chỉ một buổi thôi cho biết không khí í mà - Việt lèo bèo.

Những điều mẹ mong con biết

Mẹ mong con biết thế nào là thất bại để học lấy sự khiêm tốn, biết thế nào là thành công để học lấy sự tự tin. Mẹ mong con biết thế nào là mặc lại quần áo cũ của anh chị, là ăn lại thức ăn thừa của ngày hôm qua… Là đói, là mệt, là đổ mồ hôi... Mẹ thực sự mong như thế. Mẹ mong con biết thế nào là thất bại để học lấy sự khiêm tốn. Biết thế nào là thành công để học lấy sự tự tin và cư xử trung thực ngay cả trong những chuyện chỉ mình con biết.

Truyện cổ tích Andersen [1]

NÀNG TIÊN CÁ Truyện kể về một nàng tiên cá bé nhỏ ở tít ngoài biển khơi kia, nơi nước xanh hơn cánh đồng hoa mua biếc nhất, trong vắt như pha lê, nhưng sâu thăm thẳm, sâu đến nỗi  phải chồng chất vô số ngọn núi đá mới lên tới mặt nước.  Nàng là con của vua Biển Cả và là người em út trong 6 người con gái mà vua cha yêu mến. Tính tình nàng út trầm lặng và đoan trang. Trong khi các cô chị bày biện những vật kỳ lạ chìm theo những con tàu bị đắm trong khu vườn của riêng mình, thì ngoài những bông hoa đỏ tía như mặt trời, nàng chỉ thích một bức tượng rất đẹp rơi xuống biển bữa nào. Ấy là tượng một cậu bé xinh xắn tạc bằng đá trắng như tuyết. 

Thổn thức

         Trong tiết trời se se lạnh của Huế, đêm Noel xa nhà đầu tiên của tôi cũng đầy ấm áp. Noel, năm mới, vậy là sắp đến tết rồi. Chưa bao giờ tôi mong tết như bây giờ vì đến tết tôi sẽ được về thăm quê, được gặp ba mẹ, gặp gia đình. Nghĩ đến đây thôi tôi cảm thấy lòng mình vui sướng lạ và tôi thấy mắt mình cay cay lúc nào chẳng biết. Hơn lúc nào hết tôi thấy thấm thía tình cảm gia đình, tôi thèm muốn được ăn bữa cơm với gia đình mà trước đây tôi không cảm nhận được niềm hạnh phúc đó. Hôm nào tôi cũng có chuyện để khi về kể lại cho ba mẹ nghe vui có, buồn có... Tôi nhớ đến cái ngày đầu tiên tôi cùng ba ra Huế nhập học có lẽ đó là ngày khủng khiếp nhất đời tôi.