Hoa bằng lăng đã điểm tô lên các vòm lá xanh một màu tím biếc, những cánh phượng vĩ cũng đã tuôn rơi trên sân trường chứa chan màu nắng ,...hòa theo bản nhạc réo rắt du dương của tiếng ve từ ngàn cây vọng lại....
Mùa hè đến thật rồi! Nhưng sao lần này lại không nghe lòng mình náo nức?
Ôi,vậy là sắp phải kết thúc quãng đời học sinh vô tư, hồn nhiên này rồi sao!? Thầy cô kính yêu ơi ! Bạn bè thương mến ơi ! Vậy là sắp phải chia tay rồi đó ư? Cả ngôi trường này nữa ! - nơi đã in hằn bao kỉ niệm của tuổi học trò, nơi tôi thân quen với từng dáng cây, ghế đá,… cũng đành cách xa sao....!?
Vẫn còn đó những giờ phút quây quần bên nhau cùng vui cười, chạy nhảy và ca hát. Còn đó những lần ngồi chăm chú nghe thầy cô giáo giảng, những phút trả bài đầu tiết học mà “tim đập chân run”...Và còn đó những giờ ngoại khóa tôi yêu thích, vì nhờ nó mà chúng ta đã hiểu nhau sâu sắc hơn..
Tôi nhớ... đôi lần thẹn thùng nghe thầy cô trách phạt để sau đó nhận ra mình ngày càng trưởng thành, ngày càng chín chắn. Bạn dấu yêu, cả chính chúng ta nữa ! - Cũng đã không tránh khỏi những ghen tuông nghi kị, những giận hờn cãi vã để nước mắt ngắn dài lăn hoài trên má...
Thầy cô ơi ! Con cứ ngỡ mình sẽ còn nhiều dịp nữa nên đã để thời gian trôi qua, trôi mãi.. Đến lúc này, khi khoảnh khắc sum vầy chỉ còn là giây phút, tự đáy lòng, con muốn nói:
- Cám ơn Cô - Người đã thổi vào trong con không chỉ là tri thức mà còn là phép màu của cuộc sống! Người đã cho con một tình thương yêu nồng nàn, ấm áp - không điều kiện...
- Cám ơn Thầy - Người đã tiếp thêm nguồn động viên và sức mạnh giúp con vượt qua những khó khăn thử thách trong cuộc sống để khẳng định mình, theo đuổi ước mơ cuộc đời và vươn tới tương lai đầy tốt đẹp...
Bạn tôi ơi, vì tin chắc mình còn có ngày mai để bù đắp những tháng ngày trước đó, vì cứ nghĩ cơ hội vẫn luôn hào phóng, sẽ còn nhiều dịp để sữa chữa lỗi lầm hôm qua... Thế nên mình đã lãng tránh câu nói “Tôi yêu bạn”, lãng tránh lời xin lỗi chân thành và lãng tránh vết thương in sâu trong tim bạn ! Đến hôm nay, khi sắp phải chia li, khi cổ họng nghẹn ngào không nói ra thành tiếng, khi sống mũi cay nồng và lặng nghe lòng mình thổn thức, hãy cho mình được siết chặt tay bạn lần nữa thay cho lời cuối: “Xin bạn thứ tha !”. Ngày mai kia biết đến khi nao gặp lại? Nơi đây mình sẽ luôn nguyện cầu...
Hãy đi đến nơi nào bạn muốn, làm những gì bạn khao khát, trở thành những ai bạn ước mong nhưng hãy nhớ một điều-dù là nhỏ nhoi:trong tim một người luôn có bạn !
Đôi khi một cái gì đó vuột khỏi tầm tay rồi chúng ta mới biết rằng mình đã từng có nó, mới cảm nhận điều đó quan trọng và có ý nghĩa với mình biết bao!
Chưa bao giờ như bây giờ mình thấu hiểu hết 2 chữ: Tri ân!
Chưa bao giờ như bây giờ mình cảm nhận trọn vẹn 2 chữ: Tình bạn!
Chưa bao giờ như bây giờ mình thấy yêu truờng học, yêu bác lao công,yêu cô giữ xe và yêu cả từng hàng cây ngọn cỏ...
“Gặp nhau đay rồi chia tay... ngày dài như đã vụt qua trong phút giây... Niềm hăng say còn chưa phai... Đường trường sông núi hẹn mai ta sum vầy..!”
Mùa hè đến thật rồi! Nhưng sao lần này lại không nghe lòng mình náo nức?
Ôi,vậy là sắp phải kết thúc quãng đời học sinh vô tư, hồn nhiên này rồi sao!? Thầy cô kính yêu ơi ! Bạn bè thương mến ơi ! Vậy là sắp phải chia tay rồi đó ư? Cả ngôi trường này nữa ! - nơi đã in hằn bao kỉ niệm của tuổi học trò, nơi tôi thân quen với từng dáng cây, ghế đá,… cũng đành cách xa sao....!?
Vẫn còn đó những giờ phút quây quần bên nhau cùng vui cười, chạy nhảy và ca hát. Còn đó những lần ngồi chăm chú nghe thầy cô giáo giảng, những phút trả bài đầu tiết học mà “tim đập chân run”...Và còn đó những giờ ngoại khóa tôi yêu thích, vì nhờ nó mà chúng ta đã hiểu nhau sâu sắc hơn..
Tôi nhớ... đôi lần thẹn thùng nghe thầy cô trách phạt để sau đó nhận ra mình ngày càng trưởng thành, ngày càng chín chắn. Bạn dấu yêu, cả chính chúng ta nữa ! - Cũng đã không tránh khỏi những ghen tuông nghi kị, những giận hờn cãi vã để nước mắt ngắn dài lăn hoài trên má...
Thầy cô ơi ! Con cứ ngỡ mình sẽ còn nhiều dịp nữa nên đã để thời gian trôi qua, trôi mãi.. Đến lúc này, khi khoảnh khắc sum vầy chỉ còn là giây phút, tự đáy lòng, con muốn nói:
- Cám ơn Cô - Người đã thổi vào trong con không chỉ là tri thức mà còn là phép màu của cuộc sống! Người đã cho con một tình thương yêu nồng nàn, ấm áp - không điều kiện...
- Cám ơn Thầy - Người đã tiếp thêm nguồn động viên và sức mạnh giúp con vượt qua những khó khăn thử thách trong cuộc sống để khẳng định mình, theo đuổi ước mơ cuộc đời và vươn tới tương lai đầy tốt đẹp...
Bạn tôi ơi, vì tin chắc mình còn có ngày mai để bù đắp những tháng ngày trước đó, vì cứ nghĩ cơ hội vẫn luôn hào phóng, sẽ còn nhiều dịp để sữa chữa lỗi lầm hôm qua... Thế nên mình đã lãng tránh câu nói “Tôi yêu bạn”, lãng tránh lời xin lỗi chân thành và lãng tránh vết thương in sâu trong tim bạn ! Đến hôm nay, khi sắp phải chia li, khi cổ họng nghẹn ngào không nói ra thành tiếng, khi sống mũi cay nồng và lặng nghe lòng mình thổn thức, hãy cho mình được siết chặt tay bạn lần nữa thay cho lời cuối: “Xin bạn thứ tha !”. Ngày mai kia biết đến khi nao gặp lại? Nơi đây mình sẽ luôn nguyện cầu...
Hãy đi đến nơi nào bạn muốn, làm những gì bạn khao khát, trở thành những ai bạn ước mong nhưng hãy nhớ một điều-dù là nhỏ nhoi:trong tim một người luôn có bạn !
Đôi khi một cái gì đó vuột khỏi tầm tay rồi chúng ta mới biết rằng mình đã từng có nó, mới cảm nhận điều đó quan trọng và có ý nghĩa với mình biết bao!
Chưa bao giờ như bây giờ mình thấu hiểu hết 2 chữ: Tri ân!
Chưa bao giờ như bây giờ mình cảm nhận trọn vẹn 2 chữ: Tình bạn!
Chưa bao giờ như bây giờ mình thấy yêu truờng học, yêu bác lao công,yêu cô giữ xe và yêu cả từng hàng cây ngọn cỏ...
“Gặp nhau đay rồi chia tay... ngày dài như đã vụt qua trong phút giây... Niềm hăng say còn chưa phai... Đường trường sông núi hẹn mai ta sum vầy..!”
[Sunny Winter]
Nhận xét
Đăng nhận xét