Trong tiết trời se se lạnh của Huế, đêm Noel xa nhà đầu tiên của tôi cũng đầy ấm áp. Noel, năm mới, vậy là sắp đến tết rồi. Chưa bao giờ tôi mong tết như bây giờ vì đến tết tôi sẽ được về thăm quê, được gặp ba mẹ, gặp gia đình. Nghĩ đến đây thôi tôi cảm thấy lòng mình vui sướng lạ và tôi thấy mắt mình cay cay lúc nào chẳng biết. Hơn lúc nào hết tôi thấy thấm thía tình cảm gia đình, tôi thèm muốn được ăn bữa cơm với gia đình mà trước đây tôi không cảm nhận được niềm hạnh phúc đó. Hôm nào tôi cũng có chuyện để khi về kể lại cho ba mẹ nghe vui có, buồn có... Tôi nhớ đến cái ngày đầu tiên tôi cùng ba ra Huế nhập học có lẽ đó là ngày khủng khiếp nhất đời tôi.
Trượt nguyện vọng một, tôi nộp đơn vào trường Đại học ngoại ngữ Huế và nhận được kết quả đậu. Trong tôi trào dâng lên một niềm vui. Đến Huế! Mình được ra Huế học! Tôi chưa đến Huế bao giờ. Nghe người ta nói Huế đẹp và thơ mộng lắm, con người Huế giản dị, hiếu khách, Huế là một vùng đất học ,yên bình, an toàn. Ba mẹ tôi cũng rất yên tâm. Theo ba lên xe, trong lòng luôn rạo rực tuy có đôi chút nhớ mẹ, nhớ nhà. Gần đến Huế rồi, tiết trời thay đổi hẳn, mưa, mùa này Huế đang mưa ư, mưa Huế thì buồn lắm nhỉ?- Tôi tự hỏi mình- Bởi nhà thơ Thu bồn có viết: “Nỗi buồn chi rứa Huế ơi!-Mà mưa xối xả trắng trời Thừa Thiên”. Xe băng qua những cánh đồng xanh bát ngát mờ mờ ảo ảo trong thảm mưa trắng xoá. Đúng thế mưa Huế thật buồn nhưng cũng thật đẹp bởi nó cho người ta thấy được sự tinh khiết của đất trời hoà quyện cùng cây cỏ xanh tươi. Đi một đoạn nữa thì vào đến thành phố. K..í...t...ít...Chiếc xe dừng lại. Đến nơi rồi, tôi hồi hộp nắm tay ba bước xuống trong từng đợt mưa tầm tã. Đường Nguyễn Khoa Chiêm? Đường đó nằm ở đâu nhỉ? Hai cha con hỏi khắp nơi. Cũng vì giọng nói khác nhau nên tuy người ta chỉ dẫn nhiệt tình mà hai ba con tôi chẳng hiểu gì hết. Phải rất lâu mới tìm thấy chỗ. Công việc làm thủ tục nhập học cũng chẳng có gì đặc biệt, song tôi mong tìm được một chỗ trọ, tôi muốn thử cảm giác sống một mình như thế nào, sống tự lập thú vị ra sao? Những suy nghĩ đó khiến tôi không để ý khung cảnh xung quanh nữa. Nhưng tôi và ba tìm mãi, tìm mãi vẫn chưa tìm được chỗ trọ, chỗ thì hết phòng, có phòng thì phòng lại hỏng. Hai cha con quay trở lại trường, bất chợt, tôi bỗng nhìn xung quanh, nước mưa làm nhoè mắt tôi hay sự thật là như thế? Không mưa đã tạnh dần rồi. Tôi không dám tin vào mắt mình nữa! Tôi không dám nghĩ mình sẽ phải học ở nơi đây. Thật kinh khủng! Chỉ toàn là những nắm mộ. Núi Ngự Bình đây sao, chẳng phải nó đẹp, thơ mộng và lãng mạn lắm mà. Tôi đã khóc, khóc như lần đầu tiên tôi bước vào mẫu giáo sau khi mẹ buông tay tôi ra vậy, “mẹ ơi con nhớ mẹ quá!” tôi muốn về nhà ngay, muốn được sà vào lòng mẹ. Tôi nhìn ba rồi nói trong tiếng nấc:” Ba ơi thôi để năm sau con cố gắng thi lại chứ giờ con không học nữa đâu!”. Ba tôi thương con gái nên cũng rơm rớm, càng nhìn ba tôi càng muốn khóc. Mưa lại bắt đầu một đợt khác. Mưa ở đây thật lạnh, ở chỗ tôi mưa chỉ làm trời mát mẻ thêm thôi. Trong lúc hai cha con không biết làm như thế nào thì có một anh vừa đi từ trong trường ra, phong thái chững chạc, gương mặt phúc hậu, ngay từ phút ban đầu đã khiến cho người ta có được cái nhìn đầy thiện cảm. Anh hỏi hai ba con tôi với giọng nhẹ nhàng, trầm ấm: “Bác và em vẫn chưa tìm được chỗ trọ à?”. Không đợi chúng tôi trả lời anh tiếp luôn “Chỗ cháu vẫn còn phòng đấy ạ. Bác và em có muốn về xem thử không? Bây giờ cháu dẫn đi luôn nhé”. Như “buồn ngủ gặp chiếu manh”, hai ba con tôi vội đến chỗ trọ đó, nhưng vừa mới thuê xong thì trong nhà tôi điện ra báo mẹ tôi ốm phải nhập viện, chỉ có chị một mình nên ba phải về gấp. Tim tôi lúc bấy giờ đập run lên thình thịch, vừa lo, vừa sợ, nhưng cũng đành bảo :”Thôi ba cứ về nhà lo cho mẹ, ở đây con cũng tự lo được, hơn nữa còn có mấy anh chị có gì con sẽ hỏi”. Tôi chỉ nói cho ba yên tâm thôi chứ thật ra tôi sợ lắm! Hai ba con lại khóc...khóc... và chỉ biết khóc...Lúc đó tôi cũng chưa có điện thoại di động để liên lạc với gia đình nữa...Muốn nói chuyện với ba mẹ thì phải ra đầu đường xin chị chủ quán điện nhờ. Mẹ tôi đã đỡ hơn nhiều rồi, ba hỏi tôi ngoài này ra sao. Trong điện thoại vừa kể với ba tôi vừa khóc xướt mướt, tôi khóc đến sưng cả mắt, đỏ cả tai đến nỗi chị chủ cửa hàng đó cũng rưng rưng theo:”Trời ơi, cái con bé nớ hắn khóc chi mà sưng hết cả mắt lên rồi tề”. Tôi trở về căn phòng trọ mới, dọn dẹp được một lát rồi lại khóc. Bốn bức tường trống trải, chỉ có mỗi một chiếc giường con. Ở nhà tôi cũng chưa bao giờ ở một mình như thế! Sự cô đơn thật đáng sợ. Tôi thật sự rất sợ! Chỉ những ai đã từng trải qua mới thấu hiểu được nỗi đau khổ của sự cô đơn!!!
Rồi những ngày tháng đó cũng dần qua, tôi cũng dần quen với cuộc sống nơi đây, có thêm những người bạn mới với những tình cảm ấm nồng. Tôi cũng bắt đầu yêu quê hương này và thấy phong cảnh nơi đây không đáng sợ như trước nữa. Tôi học được rất nhiều tiếng Huế nằng nặng, dìu dịu, hay hay và thấy cũng dễ thương. Kì này về quê tôi sẽ xuất ra một loạt tiếng Huế cho mọi người biết mới được. Tôi còn nghĩ ra bao nhiêu là chuyện nữa... Thật sự tôi rất cám ơn những tháng ngày nơi đây đã cho tôi học được nhiều điều, cho tôi hiểu thêm về cuộc sống, cho tôi biết cảm thông, biết chia sẻ và yêu thương...Cho tôi biết trân trọng tình cảm gia đình, cho tôi biết nỗi bất hạnh, đau khổ như thế nào của những đưa trẻ không có người thân, cho tôi yêu thêm những tình bạn chân thành và tình người ấm áp./.
Nhận xét
Đăng nhận xét